VÌ CUỘC ĐỜI LÀ NHỮNG CHUỖI CHIÊM NGHIỆM

18 tuổi chỉ mong làm sao có thể ra ở riêng một cách nhanh nhất.

Nghĩ mình có thể làm được mọi thứ, tự lập được rồi. Một mình thì tự do tự tại, không cần ai quản lý, không phải là quá hạnh phúc sao?

Nhưng khi lớn lên mới thấy nơi mình muốn thoát ra ấy lại là thiên đường. Ở nhà thì sống như công chúa, cơm đến bữa là ăn, bố mẹ bao bọc.

Khi lớn lên, đi làm xa bố mẹ , những gì nhận được chỉ là những cuộc gọi đường dài chớp nhoáng, có xảy ra cái gì cũng phải tự mình lo liệu. Còn đối với những cô gái lấy chồng sớm, chồng xa. Lấy được người chồng tốt, nhà chồng thương yêu thì còn được an ủi.

Cuộc sống mấy ai có được cái phúc “cơm lành, canh ngọt” như vậy. Nhiều khi ấm ức muốn khóc lóc về với bố mẹ nhưng chỉ xót bố mẹ lại thêm đau lòng.

Hóa ra chỉ đến khi trưởng thành chúng ta mới nhận ra một điều đơn giản là có tung cánh đi đâu thì nhà vẫn là nơi để về. Không đâu sung sướng bằng ở nhà với bố mẹ.

Hà Nội ngày lạnh, một bữa cơm với bố mẹ mới thật hạnh phúc làm sao!
Mọi người thấy có đúng không ạ?

https://www.facebook.com/phantichvantay.youscan/videos/1446628822113093/

 

>