NHỮNG BỮA CƠM GIA ĐÌNH GIÚP TRẺ HỌC TẬP TỐT HƠN

Nghe chủ đề trên, nhiều phụ huynh sẽ thắc mắc thật lạ, nực cười hoặc vô lý tại sao bữa cơm gia đình lại giúp con học tập hiệu quả hơn nhỉ?

Muốn con học tốt hơn điều chúng ta cần quan tâm là phương pháp học tập, trường lớp, sự đầu tư và rèn luyện chứ. Thật vậy, đầu tư rèn luyện là điều mà phụ huynh nào cũng biết, nhưng nếu chỉ chăm chăm đầu tư rèn luyện thì nó phù hợp với người lớn hơn chứ với con trẻ thì không đâu ạ. Chúng cần nhiều hơn thế nữa.
Con trẻ cần một thứ đó là gia đình có sự ấm áp - chia sẻ - yêu thương hay gọi một cách đơn giản là mái ấm.
Chúng ta rất hay nhầm lẫn định nghĩa gia đình và mái ấm là một. Trong tiếng anh chính là hai từ Family và Home đó. Gia đình là khung xương, nhưng mái ấm là linh hồn, là không khí, là cảm giác, là xúc cảm là hương thơm. Và Home - mái ấm được tạo ra từ chính những bữa cơm trong gia đình.

Nhiều bố mẹ bận rộn công việc đến mức sáng thì con ăn sáng vội trên ô tô, trưa con ăn trên trường, còn lại một buổi tối thì bố mẹ bận họp, bận gặp khách hàng... về đến nhà con đã ngủ. Cả ngày giao tiếp với con được một vài câu rồi hết.

Nhiều gia đình khác khá hơn, có thời gian đưa đón con, nhưng sáng ra thì quát mắng, hò hét con dậy, tối về thì vội vã đưa con về nhà, vội vã nấu cơm, vội vã ăn rồi lại lôi con vào cuộc chiến mẹ dọn dẹp, con vào ngay bàn học, mẹ vừa dọn vừa bực bội vì con mất tập trung, con học kém, giảng mãi không hiểu.
Nhiều gia đình khác nữa khá hơn nữa, có giúp việc hỗ trợ nấu nướng, đưa đón con đi học. Nhưng cứ đến bữa tối không thiếu bố thì vắng mẹ, chất vấn con ngày nào sao cũng để cô giáo nhắc nhở, điểm số sao hôm nay kém thế, rồi bố mẹ cãi nhau - đổ trách nhiệm lên nhau, lên con vì không biết nghĩ - thương cho bố mẹ.

Thật sự, thương cho những đứa trẻ như vậy, thương cho cả phụ huynh nữa. Cứ đi tìm nguyên nhân ở đâu xa, vấn đề ngay trước mắt mà không hề nhận ra, chúng ta đang đáp ứng rất tốt cho trẻ về yếu tố vật chất, nhưng chúng thiếu cái gọi là sự đồng nhất từ phía bố mẹ, thiếu thứ gọi là không khí gia đình, thiếu những xúc cảm gần gũi yêu thương, thiếu sự an toàn về mái ấm để có thể có hứng thú hoặc đáp ứng các tiêu chí về học tập.

Những bữa cơm gia đình, gắn kết và tạo ta không khí trong gia đình dễ nhất. Bữa cơm trong gia đình, chính là nơi tạo ra cảm hứng để con có động lực học tập.

Vì sao mình có quan điểm như vậy?

Vì, trước khi bắt đầu một bữa cơm, chúng ta gieo vào nó bao nhiêu sự yêu thương, tâm huyết để chuẩn bị một bữa ăn. Vì đó là thời gian có thể kéo mọi người gần nhau hơn. Nào là mẹ cắm cơm, bố phụ giúp, con lăng xăng hỗ trợ. Tuổi nhỏ làm việc nhỏ chứ nhiều đứa trẻ thích vô cùng việc chúng được bố mẹ tin tưởng, trân trọng giao cho những nhiệm vụ như thế. Khi chúng có cơ hội được san sẻ được giúp đỡ bố mẹ khiến chúng cảm thấy tự vui vẻ, tự hào hứng với các hoạt động khác hơn.
Thế nhưng, chính chúng ta, chúng ta chuẩn bị một bữa cơm với những sự tức giận vì đồng nghiệp A, khách hàng B, chồng có vấn đề C, chúng ta vội vã nấu cho nhanh, con luẩn quẩn quanh đây mất thời gian, thời gian đó chúng ta yêu cầu con đi học đi, và rất rất nhiều việc khác nữa. Và bữa cơm đó, chỉ còn diễn ra hàng ngày như trách nhiệm.

Vậy nên, đừng ngại cho con bạn biết rằng "Mẹ rất vui vì được con san sẻ công việc nhà, điều đó khiến mẹ cảm thấy rất tự hào về con" hay "Con yêu, mẹ con mình cùng chuẩn bị một bữa tối thật ngon miệng với món Piza con yêu thích nhất nhé"... hay "Nhờ có sự hỗ trợ của con, hôm nay chúng ta đã có một bữa tối thật ngon miệng" . Thử đặt mình là người lớn như chúng ta đi, nghe những câu trên đã tan chảy rồi, đã sẵn sàng muốn lặp lại điều đó nhiều hơn rồi huống gì con trẻ. Chúng ta cứ suốt ngày thắc mắc "Con nhà chị lười lắm, nó chỉ biết ăn thôi" "ăn nó còn lười nữa là nấu..." chỉ vì, chúng ta không tạo cho đứa trẻ được cảm xúc muốn làm, muốn san sẻ mà thôi.

Trong bữa cơm, thường là thời gian ít lắm, nhưng chúng ta hay tận dụng tranh thủ xem ti vi, tranh thủ yêu cầu con ăn trước đi rồi còn đi học cho kịp hoặc bố mẹ chỉ chăm chăm vào câu chuyện của mình hôm nay khó chịu bà A, mụ B, lão C... mà quên mất rằng, đó là thời gian chúng ta cần trân trọng. Vậy là bữa cơm nhanh chóng qua đi, chẳng đọng lại ở đầu đứa trẻ rằng bữa cơm quan trọng và thoải mái nhất trên đời là được cùng người nhà vui vẻ truyện trò. Người lớn chúng ta thật kỳ lạ, chỉ đến Tết mới muốn gần gũi bố mẹ ăn một bữa cơm, chỉ đến khi công tác xa nhà mới thèm bữa cơm gia đình. Vì sao, vì bữa cơm đó có không khí của gia đình, có tiếng nói cười, có cảm xúc của tất cả mọi người. Nhưng tại sao chúng ta không tạo ra điều đó hàng ngàykhi chúng ta còn có thể. Tuổi thơ của trẻ nghĩ thì dài nhưng thấm thoắt qua đi nhanh lắm.

Vậy nên, hãy tạo ra một bữa cơm trẻ được chan hạnh phúc, tráng miệng bằng yêu thương, đừng bắt chúng chan nước mắt hay sự mặn đắng của mẫu thuẫn. Chúng ta hãy bắt đầu bằng câu chuyện "hôm nay có điều gì khiến cả nhà cảm thấy vui vẻ nhất?", bằng sự công nhận "Điều này của con khiến mẹ rất vui" , bằng những sự khuyến khích "Woww, mẹ tin cô gái bé nhỏ của mẹ có thể làm rất tốt"... hoặc "Có cách nào để mẹ hỗ trợ được con không?".... Những câu nói đó khiến đứa trẻ cảm thấy vui vẻ, khiến con trẻ cảm nhận được chúng đang sống trong một mái ấm trọn vẹn, khiến chúng muốn có sự san sẻ, có sự cống hiến, có sự cố gắng trong học tập.

Thật sự rất thương những đứa trẻ cứ đến giờ ăn chúng đau bụng, vì chúng gây chú ý để được có cả bố mẹ ở nhà. Những đứa trẻ đến bữa ăn là thấy sự bằng mặt không bằng lòng tự bố mẹ, chúng ngồi trên lớp ủ rũ, không tập trung... Thử hỏi chúng cố gắng, nỗ lực vì điều gì trong khi những cảm xúc an toàn về gia đình còn không có?

>