Mẹ đã tạo cho con cả thế giới nhưng hóa ra con vẫn ở đây!

Sinh trắc vân tay Youscan – sinh trắc học dấu vân tay chuyên nghiệp

Trên đời này, nếu nói có việc gì là khó khăn nhất, đó có lẽ chính là việc làm cha làm mẹ. Không chỉ đơn giản là nuôi lớn một con người, mà đó còn là việc nuôi dưỡng một tâm hồn.

Chẳng có một phương pháp nuôi dạy trẻ nào đáp ứng đủ điều kiện để được coi là lý tưởng cả, bởi điều đó còn phụ thuộc vào hoàn cảnh của từng gia đình. Tuy nhiên, chính thái độ của bố mẹ đối với con cái mới là tác nhân trực tiếp gây ảnh hưởng đến tương lai sau này của đứa trẻ.

– Con vui đùa cùng anh chị trong nhà chẳng may làm vỡ cái cái bát, mẹ quát to, con làm bài kiểm tra môn văn được điểm thấp, mẹ la rầy, so sánh, con nũng nịu một chút, đòi món quà to hơn một chút, mẹ bảo con vòi vĩnh, mặt con lại phụng phịu. Khi con ở nhà, trong phòng ngủ, ngoài phòng khách chả khác nào một chiến trường, mẹ thường nói “ xem cái giường ngủ có khác gì cái chuồng lợn không?” Không mà mẹ, con chỉ muốn giường của con, con được sắp xếp theo ý của con thôi cũng không được sao mẹ. Con biết mẹ đi làm về rất mệt, không muốn phải dọn thêm một đống đồ của con nhưng con vẫn muốn phòng của con chỉ là của riêng con mà thôi. Lúc nào mẹ cũng ra những luật, cấm con, mẹ cấm cả con chơi với bạn Phương Chi, người bạn con yêu quý nhất, chỉ vì lý do bạn ý là con của cô lao công trong khu chung cư này sao mẹ? Mẹ có biết con buồn và thất vọng như thế nào không? Con chẳng có đứa bạn thân nào khác nữa mẹ ơi! Mẹ còn cấm cả con ăn những món con thích, rõ là con thích gà rán, nhưng mẹ cứ ép con ăn đậu phụ. Con đến chán ngấy những món mà mẹ bảo là chế độ dinh dường tốt cho sức khỏe con. Nhưng mẹ chẳng cho con ra ngoài hoạt động, vui chơi cùng các bạn, tập thể dục thể thao thì làm sao con có thể chiến thắng trong cuộc thi chạy do lớp tổ chức lần này, ăn đậu phụ thôi là chưa đủ mà mẹ. Mẹ muốn con mẹ giỏi toàn diện, xinh đẹp, ngoan ngoãn nhưng mẹ chưa bao giờ hiểu con, mẹ quyết định tất cả cho con.

sinh trắc học dấu vân tay

                                                Hóa ra con vẫn ở đây

– Mẹ ơi, con mẹ vẫn ở đây, con mẹ vẫn bên mẹ hàng ngày, nhưng tâm hồn con chắc đang ở một nơi nào đó xa xôi rồi mẹ ạ. Con luôn cảm nhận có khoảng cách nào đó với bố mẹ. Mẹ có biết không? Có lần con được điểm kém môn Văn ý, con đã mạnh dạn xé toạc tờ kiểm tra đó và ném nó vào thùng rác, con bất lực với cảm giác lúc đó và chỉ muốn ôm trầm lấy mẹ và khóc thét lên, nhưng con không đủ can đảm vì lúc đến đón con, mẹ còn bận nói chuyện điện thoại với ai đó rất lâu, rồi mẹ rẽ vào cửa hàng mua đồ, bảo con ngồi một góc, con chỉ muốn bỏ đi ngay lúc đó thôi mẹ ạ. Nhưng con lại sợ mẹ lo, rồi về mẹ lại mắng, mẹ lại cau mày với con. Và nếu có thể được, con ước, con được ra ngoài một mình, khám phá những vùng đất mới ngoài kia, nếu được, con sẽ tự tìm cho mình những người bạn tốt, và ăn những món con yêu thích, làm những điều con yêu theo cách riêng của con. Nhưng đó chỉ là ước, ước thôi phải không mẹ. Mẹ sẽ chẳng cho con đi đâu.

– Mẹ à! Con vẫn ở đây, chỉ cần mẹ tiến gần đến bên con, chỉ cần mẹ cúi xuống, cao bằng con để mẹ cảm nhận con đang thế nào thôi. Con sẽ nói cho mẹ biết cả thế giới của con, thế giới đó đích thị dành cho con, và có thể mẹ sẽ là người nâng đỡ thế giới đó trở nên đẹp tuyệt vời. Con sẽ rất vui và hạnh phúc nếu thế giới của con, có trong cả thế giới của bố và mẹ.

Ngoảnh đầu nhìn lại: Hóa ra con vẫn ở đây, chỉ có mẹ, mẹ đã tạo cho con một thế giới không phải của con và đẩy con vào thể giới đó. Hóa ra, thế giới của con chỉ đơn giản vậy. Mẹ xin lỗi và cảm ơn con gái của mẹ nhiều lắm. Hãy để mẹ nắm tay con đi vào thế giới của riêng con nhé!

>